Mỗi ngày, tin tức bạo hành trẻ em, bắt cóc, đánh đập trẻ tràn ngập trên mặt báo, nhưng bố mẹ vẫn phải đưa con đến trường, giao cho cô giáo mầm non đến tối mịt mới về.
Mỗi đêm, khi con ngồi học bài, mẹ rùng mình nghĩ bàn tay này, đôi mắt kia sẽ ra sao khi con rơi vào tay lũ buôn người. Quay quắt lo, nhưng mẹ chẳng biết làm sao ngoài việc theo con từng giây từng phút. Người ta bảo nuôi con là phải giúp con tự lập, tự lo liệu lấy việc của mình, tự cọ xát với cuộc sống để trưởng thành. Nhưng, mẹ làm sao yên tâm buông tay, khi quanh tuổi thơ của con bây giờ là thập diện mai phục? Mà thật ra, mẹ cũng đâu theo con được hết, mình mẹ làm sao bài binh bố trận cho đầy?
Công ước quốc tế về Quyền trẻ em nói rằng “trẻ em là bất kỳ người nào dưới 18 tuổi”. Nhìn 18 năm thơ dại trong đời người ấy, thấy sao dài dằng dặc khi quanh mình đầy những ma trận hãi hùng. Trẻ em mới sinh ra ở bệnh viện được một ngày tuổi đã bị đánh cắp. Người ta hô hào về an ninh bệnh viện, về thủ tục ra vào viện, nhưng một đứa trẻ vẫn bị ẵm đi mất ngay giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ mấy phút sau khi bà ngoại rời mắt khỏi hai mẹ con. Sữa không an toàn vẫn bán cho trẻ uống, vắc xin không an toàn vẫn tiêm và trẻ… chết, đồ chơi không an toàn vẫn đầy ắp ngoài chợ… Những năm tháng đầu đời sao mà mong manh và nguy hiểm! Làm sao cha mẹ bảo vệ được con trước những rủi ro nhiều đến thế, có tính hệ thống đến thế?
Hôm qua, bé Na ốm. Con bé mới 12 tháng tuổi mà mẹ nó đã gửi nó lăn lóc ở nhà một bà hàng xóm. Bà giữ đến bốn đứa sàn sàn như nó, buổi trưa trời nóng, con bé lăn ra ngủ ngay trên nền gạch, quần áo phong phanh, quạt chạy vù vù, bà bảo: “Nhà mới lau, sạch lắm, ngủ vậy cho mát”. Con bé ho, chảy mũi, mấy ngày không đỡ, mẹ nó mới đưa đi khám, bác sĩ bảo viêm phổi mất rồi, phải uống chừng này thuốc, mỗi ngày phải đưa cháu lên chích thuốc. Mẹ nó bồng con về, lòng đầy lo nghĩ: ai đi làm, ai đưa con đi chích thuốc? Mẹ nó chẳng hề biết cái buổi trưa và nền gạch men lạnh ngắt trong nhà bà giữ trẻ. Mấy ngày sau, con bé đỡ sốt, lại thấy nó lăn lê trên nền gạch ấy, bà giữ trẻ bảo hết bệnh rồi thì đi học thôi…
Trẻ đến trường, tưởng đâu là nơi chốn an toàn, nhưng không! Trẻ bị giúi đầu vào thùng nước, bị bóp mũi, bị đánh, bị đạp. Không chỉ các bảo mẫu trường mầm non mới bạo hành trẻ. Khi con học tiểu học, mỗi ngày đến trường con đều căng thẳng vì nhà vệ sinh: trường bắt mặc váy đồng phục, mà con thì bé quá làm sao vén váy cho gọn, cho khỏi ướt, nhà vệ sinh thì dơ bẩn, cô giáo, bạn bè thì chế giễu. Giải pháp của con là nhịn uống để khỏi tiểu. Mấy tháng trời mẹ mới phát hiện điều đó, may còn kịp, để lâu bệnh tật đến đâu?
Một đứa bé bị bố đánh bằng điếu cày vào đầu, đã chết trong bệnh viện. Hóa ra ở nhà cũng chưa chắc đã an toàn. Bao nhiêu đứa bé bị những ông bố vô lương tâm vứt oạch xuống đất, đá vào bụng, đạp chân vào ngực? Bao nhiêu đứa bé ở nhà bị hàng xóm, thậm chí người thân lạm dụng tình dục? Bao nhiêu đứa trẻ bị dụ dỗ, bị lừa đảo từ internet? Môi trường gia đình cũng đang bị tệ nạn xã hội thâm nhập, và khi không còn an toàn nữa, nó trở thành loại cạm bẫy kinh khủng nhất, tàn ác nhất với trẻ em: cạm bẫy ở nơi người ta ít phòng bị nhất. Hãy nhìn những đứa trẻ bị chính cha mẹ đem bán cho bọn buôn người, đổi lấy khoản tiền rẻ mạt, sẽ thấy cạm bẫy trong gia đình có khi còn chưa được nhận diện hết, nhưng mặt ngầm của nó, vết hằn của nó trong ký ức tuổi thơ khủng khiếp chừng nào.