Khi nghe con trai nói “con yêu bố nhưng con yêu mẹ hơn”, tôi cảm thấy hơi hẫng hụt.
Dưới đây là bài viết của Chris Routly, một ông bố 2 con ở Oregon (Mỹ). Trên blog cá nhân DaddyDoctrines.com, ông thường xuyên chia sẻ về cuộc sống hàng ngày với những đứa con, những trải nghiệm khi làm một ông bố ở nhà nuôi dạy con và cách làm cha ở thời hiện đại.
Con trai lớn của tôi, Tucker, là một đứa trẻ cực kỳ thích được ôm ấp, vuốt ve.
Chúng tôi thường nói đùa rằng con biểu đạt tình cảm bằng cách “rúc người”. Thằng bé rất thích cuộn tròn trong lòng bố mẹ hoặc trèo lên giường chỉ để nằm cạnh chúng tôi. Khi còn bé, có lần chúng tôi đã quá bận rộn, đến mức không để ý nhiều đến con, và thằng bé đã gào khóc: “Nhưng con chỉ muốn được bố mẹ ôm thôi mà!”.
“Con yêu bố …”, Tucker đã nói với tôi như vậy vào tối hôm trước. Lúc đó, chúng tôi đang ngồi trên sàn ở cạnh giường. Con ngồi cuộn tròn trong lòng tôi, còn tôi thì vòng tay ôm con. Tôi biết những khoảnh khắc như thế này sẽ không thể kéo dài mãi mãi, bởi đến một lúc nào đó, con sẽ lớn. Vì thế nên những giây phút này luôn khiến tôi mỉm cười.
Còn có từ ngữ nào ngọt ngào hơn là những lời yêu thương mà con dành cho bạn? Nhưng rồi tôi nghe thấy con nói tiếp: “… nhưng con yêu mẹ hơn”.
Thành thật mà nói, những lời của con khiến tôi cảm thấy có chút hẫng hụt. Rồi hàng loạt suy nghĩ chạy qua trong đầu:
Tại sao con nói như vậy? Con có thực sự có ý như vậy không? Dĩ nhiên mẹ con là một người tuyệt vời. Nhưng con không biết những điều bố làm cho con hàng ngày hay sao?
Bố nấu nướng, dọn đồ, cho con mặc đồ, đọc sách và chơi cùng con. Bố đưa con tới trường mầm non, nấu cho con bữa trưa, sau đó đóng gói cẩn thận rồi để vào trong chiếc ba lô dễ thương bố tự tay chọn. Và nhân tiện, nói về trường mầm non, đừng quên bố từng tình nguyện làm trợ lý hàng tuần cho lớp nghệ thuật của con. Bố là người đưa con tới nhà hàng chỉ vì con chết mê chết mệt món bánh ở đó và cũng là người dạy con bơi, dạy con lái xe, ném bóng và lộn nhào. Bố là người đã giới thiệu cho con nhân vật siêu anh hùng mà con thích, cùng làm vườn với con và cũng là người dỗ dành khi con buồn hay bị thương.
Bố làm những chiếc bánh sinh nhật tuyệt vời cho con và em hàng năm. Cũng chính bố đã đưa con đi xem bộ phim con thích đến 2 lần. Bố, chứ không phải mẹ. Hay là mẹ đã dạy con nói như vậy? Đây không phải một cuộc thi, nhưng sao con không thể nói con yêu cả 2 người như nhau. Tại sao con gọi đến hàng chục món ăn khác nhau là “những món con thích nhất” nhưng lại không thể có “2 người con yêu nhất”? Bố đã làm gì khiến con không yêu bố nhiều như yêu mẹ? Có phải là do trước đó bố đã quát mắng con không?
Dĩ nhiên, đó chỉ là những suy nghĩ thầm lặng của tôi. Tôi không hề nói ra lời nào như vậy.
Tôi nhận ra rằng tôi làm những điều mình làm hàng ngày vì tôi yêu con, chứ không phải vì muốn con đáp trả lại tình yêu ấy. Tôi là một người làm vườn, nhưng thay vì trồng các loại rau, tôi nuôi dưỡng những đứa con. Trái tốt của con cũng chính là phần thưởng tôi có được.
Rồi tôi mỉm cười với con và nói: “Bố cũng yêu mẹ nhất. Điều gì ở mẹ khiến con yêu mẹ nhất?”
“Mẹ rất giỏi rúc”, con nói.
“Ừ đúng. Bố rất vui khi nghe thấy con nói rằng con yêu mẹ nhất, Tucker”.
“Thật hả bố? Con cũng yêu bố, thật đấy, yêu rất nhiều, chỉ là con yêu mẹ …”
“Nhiều hơn. Ừm, bố hiểu rồi. Nhưng con biết tại sao điều đó khiến bố rất vui không?”
“Tại sao ạ?”
“Vì điều đó nghĩa là bố đã chọn rất đúng người để làm mẹ của con”.
Nghe xong, con lại rúc sâu vào tôi, và tôi cảm thấy thật khoan khoái, dễ chịu.