Tôi vừa biết tin mình mang thai được 6 tuần. Tôi có em bé trong thời gian điều trị bệnh phụ khoa, nên bác sĩ cảnh báo có thể một trong những loại thuốc mà tôi đã sử dụng sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển ống tế bào thần kinh của bé.
Tôi có cảm giác nghẹt thở, mặt tôi có lẽ đã tái đi và môi không nén được tiếng nấc khi bác sĩ yêu cầu tôi quyết định ngay, rằng tôi sẽ giữ hay bỏ cái thai, vì nếu để trễ quá thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của người mẹ. Tôi không biết làm thế nào, sao tôi có thể một mình quyết định được cái việc quá lớn và quá đau đớn đó được ?
Bởi tôi lần đầu làm mẹ và đó là mong ước mà vợ chồng tôi đã chờ đợi từ hơn một năm qua. Tôi gọi điện cho mẹ, cho chồng tôi và cho chị dâu – người cũng làm trong ngành y và có kinh nghiệm về chuyện mang thai, sinh đẻ. Tôi mong mình có thể nhận được sự chia sẻ.
Ảnh minh họa |
Tôi nghe giọng mẹ tôi chùng xuống, hình như bà không kém xúc động. Mẹ bảo tôi hãy bình tĩnh về nhà nghỉ ngơi và suy nghĩ vài ngày, để mọi xúc động qua đi, lúc đó tôi sẽ có quyết định sáng suốt hơn. Mẹ sẽ lên ở bên cạnh tôi ngay. Chị dâu khuyên tôi nên giữ em bé lại. Chị viện dẫn ra nhiều căn cứ y học khiến tôi cảm thấy yên tâm được chút ít. Chồng tôi cương quyết giữ lại em bé, anh nói như van tôi qua điện thoại, rằng đừng bỏ con, dù con chúng tôi có thế́ nào thì chúng tôi sẽ cùng nhau chăm sóc và nuôi nấng bé. Tôi thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh và quyết định giữ lại em bé…
Chồng tôi mới đi du học ở nước ngoài, anh đi khoảng 2 tuần thì tôi biết mình có thai. Chính vì thế khoảng thời gian này là vô cùng khó khăn đối với tôi. Chúng tôi mong có em bé, nhưng không nghĩ sẽ có trong thời gian này, khi tôi đang bắt đầu công việc mới nhiều thử thách và không có anh ấy bên cạnh.
Đã có lúc tôi thấy dường như mình không còn sức chịu đựng nữa, đôi vai tôi mỏi nhừ và chân gần như nhấc không lên sau mỗi buổi chiều từ công ty trở về. Việc học của chồng tôi cũng gặp một số khó khăn, nhưng anh không chia sẻ với tôi nhiều, vì sợ sẽ làm tôi lo lắng. Mỗi buổi tối anh đều dành thời gian để trò chuyện với tôi qua mạng. Anh lúc nào cũng ân cần, lo lắng cho tôi. Còn tôi, mệt mỏi vì bị thai hành cộng với áp lực công việc từ vị trí mới đảm nhận, tôi gần như kiệt sức, trở nên cau có và dễ xúc động kinh khủng.
Tôi thường xuyên nổi giận và dễ tủi thân. Chỉ cần nghĩ đến chuyện một mình ở nhà, không có gia đình ở cạnh, không được chăm sóc chu đáo và chia sẻ các kinh nghiệm lần đầu làm mẹ… là tôi có thể bật khóc ngay. Vậy là tôi giận dỗi, bực bội vô cớ với anh. Không ít lần đang trò chuyện với anh, tôi ngủ gục trên bàn phím vì kiệt sức, khiến anh hốt hoảng gọi điện thoại liên tục. Cuối cùng, anh phải nhờ người trong gia đình dưới quê lên ở với tôi.
Có lẽ mỗi người phụ nữ có cảm giác khác nhau khi biết mình sắp làm mẹ. Riêng tôi, tôi đã tập quen dần với cuộc sống mới từ khi có em bé. Tôi biết quý trọng sức khỏe của mình hơn, biết sống điều độ và tránh không dùng những thức ăn, uống có nhiều chất kích thích Tôi thay thế các quyển sách chuyên môn bằng sách dạy cách chăm sóc bà mẹ trẻ em hay dạy cách sống đẹp… Và quan trọng hơn, tôi đã học được cách điều tiết cảm xúc của mình, không xem công việc là quan trọng nhất nữa, cũng không để mình bị stress vì công việc hay vì những vấn đề trong quan hệ ứng xử với đồng nghiệp. Tôi nhẹ nhàng và bình thản hơn khi nghĩ về con tôi, dù lòng không khỏi băn khoăn lo lắng, liệu con tôi có phát triển bình thường như những đứa trẻ khác hay sẽ mắc phải bệnh tật nào đó theo dự báo của bác sĩ…
Tôi vẫn đi khám đều đặn theo lịch hẹn, tham gia đầy đủ các yêu cầu xét nghiệm, chích thuốc ngừa theo yêu cầu của bác sĩ. Các xét nghiệm đều báo kết quả khá tốt, không có dấu hiệu gì đáng nghi ngờ. Dù vậy, mỗi ngày trôi qua trong chờ đợi với tôi là những ngày dài kinh khủng. Tôi hy vọng con gái mình chào đời lành lặn, khỏe khoắn như bao đứa trẻ khác. Niềm hy vọng đó có lúc bùng lên mãnh liệt, có lúc chìm xuống tuyệt vọng …
Dù vậy, tôi nhận ra thời gian chờ đón con chào đời là những ngày hạnh phúc vô cùng. Tôi dành tất cả lúc rảnh rỗi của mình để đi dạo siêu thị, cửa hàng, chọn đồ cho bé. Những đồ vật nhỏ nhắn đó sao mà xinh xắn và đáng yêu quá. Những ngày nghỉ, tôi ngồi tỉ mẩn cắt chỉ thừa trên từng cúc áo, bao tay cho con, giặt sạch và cất vào bao gọn gàng. Tôi còn cẩn thận dán nhãn trên từng bao, để mai mốt người nhà khi chăm sóc bé sẽ dễ tìm thấy. Thật hạnh phúc với suy nghĩ mình đang dành tất cả những điều tốt lành cho bé yêu. Tôi biết mình đã sẵn sàng để chào đón con và sẽ đủ nghị lực để vượt qua những khó khăn phía trước…