Có rất nhiều sự khác biệt khi trở thành một người chồng với một gia đình nho nhỏ, nhưng lại càng khác biệt hơn khi chúng tôi chuẩn bị đón một thành viên mới chào đời. Tôi đã lên chức cha, cái “chức vụ” thật thiêng liêng mà cũng thật nặng nề…
Giá mà bạn biết thời khắc đó đặc biệt đến thế nào! Rất đặc biệt bởi vì nó sẽ kéo theo bao nhiêu thay đổi, chứ không đơn thuần là chuyện thêm tã thêm bỉm đâu. Sự xuất hiện của nhóc sẽ làm đảo lộn cuộc sống của hai vợ chồng bạn – nhiều chuyện vặt vãnh bỗng trở nên cực kỳ quan trọng, nhiều chuyện quan trọng đành phải tạm gác lại.Và mỗi khoảng khắc ở bên nhóc đều vui ơi là vui!
Vui lắm nên ngay cả khi đang thiu thiu ngủ chân bạn cũng nhịp nhịp để đưa nôi. Vui quá vì bỗng dưng bạn phát hiện thấy trong tủ lạnh nhà mình còn sót lại một quả trứng để có thể luộc lên ăn tạm khi trời đã tối mịt mà chẳng kịp chạy ra chợ. Niềm vui mà quả trứng mang lại cho một ông bố trẻ lúc ấy mới lớn lao làm sao!
Ra chợ, bạn càng vui hơn vì lúc nào cũng được các cô bác, chị em chào mời đon đả nhờ cái nết mua bán nhanh nhảu. Không nhanh thì làm sao kịp đặt nồi cháo chân giò cho mẹ nhóc trước khi vắt chân lên cổ lao đến công ty?
Tôi lên chức cha cũng có nghĩa là tôi trở thành chuyên gia về… bỉm. Tôi biết loại nào xịn, loại nào dởm, loại nào thẩm thấu tốt và loại nào thẩm thấu tồi. Nhưng dù là loại nào thì tôi cũng chẳng khoái. Giá mà người ta phát minh ra thứ bỉm có thể mặc cho trẻ con từ lúc chúng mới sinh ra cho đến lúc 16 tuổi thì tốt biết mấy. Nhưng vì chẳng có thứ bỉm ấy nên tôi cứ phải ngồi canh chừng từ sáng đến chiều xem tivi có quảng cáo mới nào về loại bỉm khô ráo và nhẹ nhàng hơn không. Hẳn là ở Sahara nhiều bỉm lắm cho nên mọi thứ ở đó mới khô ráo đến vậy!
Từ khi trở thành bố, đi tàu đi xe cũng có lắm cái vui! Ai cũng sẵn sàng nhường chỗ cho cha con bạn và ai cũng dòm vào mặt nhóc rồi đoán xem con trai hay con gái, được bao nhiêu tháng rồi. Sau đó thì cả xe hay cả khoang tàu sẽ chia làm hai phe, cãi nhau kịch liệt để rồi cuối cùng sẽ quay sang nhờ bạn phân xử. Và bạn, đầu óc lung bung sau nhiều đêm mất ngủ, đã trả lời rất thật rằng: “Tôi cũng chẳng nhớ nữa, cái này phải hỏi mẹ nó…”.
Vâng, các bà mẹ là những người duy nhất có thể biết chính xác con họ được bao nhiêu tháng, bao nhiêu tuần, thậm chí là bao nhiêu ngày. Cá biệt có mẹ còn đếm được cả giờ và… phút nữa. Còn các bố, giỏi lắm thì cũng chỉ nhớ được tháng hay năm thôi.
Còn chuyện nhóc ốm đau, tôi chưa bao giờ nghĩ là lại… rắc rối đến thế. Bỗng dưng nhóc cứ khóc ngằn ngặt. Bạn lập tức cuống lên và bốc điện thoại gọi đi khắp nơi. Ban đầu là gọi cho người quen. Nhưng rồi bạn sẽ nhận ra rằng họ chỉ khiến bạn rối beng lên thôi. Người thì bảo hay là phải cởi bớt áo ra cho bé, người khác lại bảo có lẽ nên mặc thêm vài cái vào. Người bảo cứ để bé khóc cho… nở phổi, người khác phản đối kịch liệt. Người thì bảo nên cho uống canxi, người bảo không được uống gì hết…
Rồi, nếu bé ốm có vào viện thì bố nhóc sẽ chẳng khác gì một tên tù giam lỏng. Mẹ nó có thể ới bạn bất cứ lúc nào và bạn không thể không đến.
Tôi đã lên chức cha, và cuộc sống của tôi đang quay như đèn cù xung quanh cục cưng của mình. Nếu bạn có con, bạn sẽ hiểu tôi. Nhiều lúc bạn sẽ tần ngần đứng bên chiếc nôi, ngắm nhìn sinh linh nhỏ bé ấy và tự hỏi chẳng biết bao giờ nhóc mới lớn cho đây? Đến lúc nào mới có thể phạt nhóc bằng cách bắt đứng vào góc nhà? Còn bây giờ thì chỉ có thể nâng niu đặt nhóc nằm và nằm mà thôi… dù nhóc có hư đến cỡ nào.
Nhưng, khi bạn ở bên thiên thần nhỏ ấy, đôi mắt trong veo và đôi môi chúm chím ấy, tự dưng bạn trở nên nhân văn hẳn. Bạn không chỉ sẵn sàng biến thành một anh hề để khiến bé nhoẻn cười mà còn sẵn sàng hiến dâng mọi thứ của cải trên thế gian này để mua được nụ cười của nhóc. Bởi vì bạn đã lên chức cha!